*Truyện ngắn của LÝ THỊ MINH CHÂU
Mùa đã lặn, hoa bằng lăng đã rơi vào ký ức nhuộm tím một khoảng trời mà tuổi hoa niên của Thu lỡ phải hời hợt, vô tình. Mắt mông lung nhìn về xa ngái nơi mà cánh đồng như còn nặng nợ với những gốc rạ chỏng chơ, vàng rực bởi cái nắng hầm hập của mùa hè. Nước mặn đã vào tận chân vườn, đã thay màu cho nhiều loài thủy thảo mà dễ thấy nhất là rau môn, bông súng… không ai muối dưa cho chúng mà chúng cũng tự ngả vàng.
Công việc của Thu là trông nhà, trông em và làm những việc lặt vặt. Em Thu bị bệnh bẩm sinh không tự đi lại được, nhưng đôi tay vẫn linh hoạt và luôn tỉnh táo trong giao tiếp với người xung quanh. Nó không quan tâm tới thời gian hay không gian. Đối với nó sáng hay trưa, chiều hay tối nào có quan trọng gì. Quan trọng là có người để nó nhờ giúp chuyện nọ chuyện kia thế thôi. Ai cũng tưởng nó có trí khôn độc lập, nhưng thật ra nó làm gì có tư tưởng lớn để suy diễn ra những vấn đề to tát…
Công việc chẳng có gì để mà yêu thích, nên Thu thường sang nhà hàng xóm chơi đùa khi em đã ngủ hay vờ ngủ.
– Phải em mày có cái nickname là Ngọc Tư không?
– Tao làm sao biết. Ngay cả cái điện thoại tao cũng chỉ biết gọi và nghe.
– Quê quá mày ơi… Thời buổi khoa học công nghệ phát triển như vũ bão, người ta đâu chỉ vắt giò lên cổ mà chạy, mà chạy thêm cả hai tay cũng bị bỏ tít đằng sau…
– Đó không phải là chạy mà là bò…
– Thực tế không phải bò như mày nghĩ mà để leo trèo, để vượt qua khi có chướng ngại vật.
– Đừng có nói với tao thế nhé. Tao quê mùa thật. Tao nghèo không có tiền để thay đổi “công nghệ” xoành xoạch như mày và cũng chẳng có thời giờ để ngồi tán vượn, tán hươu như mày. Khối người rỗi đến nỗi chẳng biết phải làm gì ngoài việc ngồi thu lu đốt thời gian vô bổ mà còn tự cho mình là cái rốn của vũ trụ, nên chẳng bao giờ thấy được bầu trời lấp lánh muôn sao.
– Tao nói vậy thôi, chứ trước giờ tao vẫn xài cái “đập đá” cũ rích đây này.
– Thôi, không giận á…
– Dại à, giận dữ chỉ làm xấu người ôm nó hơn là làm xấu người nó phải ra tay.
– Phục… Tao phải phục mày…
Bạn Thu đưa cho nó xem cái điện thoại thuộc hàng “xưa nay hiếm”, rồi cười giải hòa. Thu cũng cười. Nó nghĩ, nó có bạn thành thật và hiểu nó.
Thu nghĩ đến mình và những người chung quanh. Những người tốt bụng, luôn bán mặt cho đất bán lưng cho trời chỉ để đổi lấy sự lành lặn tối thiểu và cái no lưng chừng bởi con cái nheo nhóc và đất đồng đã bạc màu còn hạn hán. Những người nông dân chịu thương chịu khó cho dù hoàn cảnh nào họ cũng sống và lao động hết mình. Ví như trồng cây ăn quả mà không biết thương trường, không biết thành tựu ra sao, nhưng vì thổ nhưỡng, môi trường thích hợp nên không thể làm khác đi, không thể không cày cuốc gieo trồng và cũng không thể cứ phải há miệng chờ sung rụng…
Bỗng dưng Thu liên tưởng tới chiếc máy tính mà Hội Người tàn tật xã tặng cho em nó. Hẳn là một số tiền lớn, nhưng vì trách nhiệm hay động lực nhân ái nào đó mà người ta phải thực thi. Nghĩ chi xa xôi, nhức đầu… Hay em nó thật sự có tài về thơ phú văn chương, một lĩnh vực mà đất nước luôn mở rộng vòng tay chào đón khi mà ngôn ngữ ảo, xô bồ, nhếch nhác chen chúc vào khắp ngõ ngách văn chương. Dù mới tập tễnh gia nhập vào thế giới công nghệ đầy màu sắc, nhưng đứa con gái quê bỗng nhận ra cái máy tính chính là tác nhân kết nối mọi người lại với nhau. Ở đó không có biên giới cho một sự ràng buộc nào, tự do thể hiện miễn sao được mình, được người. Cái ta không thích thì đừng bắt người khác thích đó là thực chứ không phải là luận. Thu bắt đầu tò mò, nó mon men đến cái máy tính của em.
Con bé vẫn ngủ hay vờ ngủ.
Thấp thoáng trong cái dáng vặn vẹo ấy là một thiên tài hay một kiếp nạn. Em Thu có tài văn chương thật sao mà giới cầm bút và ngành văn hóa sở tại khá quan tâm. Còn Thu quả là vô tình, không biết gì hết. Đôi khi nghe em nói những câu bâng quơ, nhưng Thu phải suy ngẫm khá lâu mới hiểu thấu đáo. Nhận định nào cũng có nét tinh tế riêng của nó, nếu luôn phải đánh bóng, úp mở dù chưa phải là lừa dối thì chẳng bao giờ được người ta tin tưởng dù đó là sự thật trăm phần trăm. Phải chăng “ý ở ngoài lời”, dẫu là lời rất bình dị hồn nhiên chứ không phải trau chuốt ba hoa, ví như: “Ấm nhất là khi ngồi bên bếp lửa với cái rét căm căm và củ khoai nướng thì thơm hết biết, nhưng ấm nhất vẫn là vòng tay của mẹ và bà”.
Một cảm nhận thật tuyệt vời mà lắm khi Thu cho là em vĩnh vờ, ton hót. Ngay cả việc ăn uống cũng thế, nhiều lúc thấy Thu bận rộn, em có những sáng kiến thật hay như không thể ra đồng hái rau thì lấy quả cà hay vài đọt vông và ít gia vị là có thể làm thành tô canh ngon được rồi.
– Ôi cái món quyền rơm vạ đá ấy làm sao chị dám nấu hở em. Chị chẳng thể nào nuốt nổi chứ nói gì đến bố mẹ đi làm về mệt nhọc.
Em cười chị cũng cười. Em cười vì em viết thế chứ có thực hành bao giờ đâu mà biết.
Ít thấy em viết, nhưng viết thì nhanh mà lại rạch ròi, phân minh không như Thu chắc nịch theo kiểu ngày nào mà chẳng trong tháng, tháng nào mà chẳng trong năm thì cũng hòa cả làng, chẳng có gì là khác biệt y như cây cầu dừa với cây cầu tre thì cũng để đưa người qua lại chứ so sánh, khen chê để làm gì. Ngay cả nấu nướng cũng thế. Với Thu việc rán và nướng khác nhau là có mỡ, có dầu hay không. Đôi lúc sẵn than Thu tranh thủ nướng vài con khô rồi bày ra đĩa và rưới ít mỡ hay dầu đã phi thơm lên đó, thêm muỗng nước mắm ớt tỏi chanh đường vào nữa thì ôi thôi ngon đến nức lòng mà có khác gì phải nhọc nhằn để rán đâu. Món ăn thật lạ mà cũng thật hấp dẫn. Không biết đó là lười hay tài hoa, nhưng thường thì Thu được người lớn khen hết lời. Ngay cả món rau cũng thế, với Thu một món luộc mà có thêm món canh hay món xào nữa thì mới hả dạ, đỡ mất công lại không tốn thời gian, tốn lửa. Thế là Thu cứ trung thành và làm theo ý của mình. Rau luộc xong là có nước để làm canh, thêm ít gia vị và muỗng xốt tỏi mặn ngọt lên nữa là thành xào. Một công đôi việc. Ai bảo Thu không có tài. Rất tài là khác.
– Có ai ra ký nhận thư bảo đảm không đây?
– Có ạ, mà thư của ai vậy chú?
– Của ban tổ chức cuộc thi viết về “Quê hương và biển đảo”…
– Chú có lộn không?
– Lộn là lộn thế nào. Nhà không có ai là Ngọc Tư thật à?
– Có ạ, nhưng em nó biết gì về biển đảo đâu mà thi với cử.
– Chị nhận cho em đi – Tiếng em Thu vọng ra.
Thu run run ký vào tờ xác nhận rồi cầm phong thư ù chạy vào phòng em gái. Cô thấy mình nhẹ tênh. Bay bổng, lâng lâng giữa thực và mơ, thứ cảm giác mà Thu chưa bao giờ có.
– Mày… A… Em… có thực là…
– Sao chị?
– Cái này này… – Thu nhá nhá phong thư mời.
– Cũng bình thường mà chị. Với em đó là hạnh phúc và niềm tự hào, còn chị… ngỡ ngàng lắm sao?
– Ngỡ ngàng chứ sao không, bao năm ở bên em mà…
– Chị không quan tâm tới công việc của em chứ gì?
– Chị thật có lỗi.
– Không, chị ạ. Em muốn mình tàn mà không phế. Làm được gì với khả năng và sức lực của mình thì cố gắng làm. Thiên tài cũng do lao động miệt mài đó thôi.
Hai chị em ôm chầm lấy nhau. Ngoài kia hoa bằng lăng mở lòng, trải tím những cung đường tháng năm đầy nắng và gió. Vài áng mây đen lấp ló phía chân trời như khúc hạ du trầm buồn chỉ có thể làm xiêu lòng những tiếng ve yếu đuối. Ở đó dông tố luôn rập rình, luôn làm ướt áo người không lo cho mình, không lo cho mai sau. Thu làm sao biết trên cõi đời này, trong cuộc đời này cái mà người ta ít ngờ nhất chính là cái mà người ta gần gũi nhất và thương yêu nhất./.
Nguồn: Baoquangngai.vn